Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên Ngô Thanh Vân bước vào phòng khám. Hình ảnh “đả nữ” của cô trên phim ảnh, mạnh mẽ và đầy quyền lực, đã quá quen thuộc với mọi người rồi. Vân không nói nhiều, tôi cũng hiểu được. Ánh mắt đó, tôi gặp hàng ngày ở rất nhiều bệnh nhân – đó là ánh mắt đã thấm mệt mỏi, nhưng hy vọng chưa từng tắt.
Những cánh cửa hy vọng lần lượt khép lại
Đã nỗ lực có con năm đầu sau cưới, nhưng phép màu chưa xuất hiện. Vân và Huy quyết định tìm đến phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm (IVF). Thật không may, hai lần liên tiếp đều không thành công.
Vân tâm sự, tưởng chừng đã hết hy vọng, rằng cánh cửa làm mẹ có lẽ đã khép lại vĩnh viễn, vì dù gặp nhiều bác sĩ, nhưng câu trả lời nhận được chỉ là những cái lắc đầu. Là người cầu toàn, Vân đã gác hết công việc lại để tập trung vào việc có con, nhưng khi có những thứ vượt ngoài sự kiểm soát của bản thân, không tránh khỏi việc tâm lý bị ảnh hưởng.
Với tôi, việc lắng nghe tâm tư của bệnh nhân rất quan trọng. Không đơn thuần chỉ khám bệnh, kê thuốc, bác sĩ còn là người đồng hành, thấu hiểu nỗi lòng bệnh nhân.
1% hy vọng là quá đủ
Trường hợp của Vân và Huy khó nhất ở yếu tố tuổi tác, khi sức khỏe sinh sản đã không trong thời gian vàng. Nhưng bù lại, sự quyết tâm của cả hai vợ chồng đã quyết định được tới 50% thành công. Khi này, việc của bác sĩ là tìm phương án tối ưu nhất, và giữ cho bệnh nhân được tích cực trong suốt quá trình điều trị. Vân đã có đủ nghị lực và mong muốn, điều còn thiếu chỉ là một chỗ dựa, một sự tin tưởng vững chắc.
Tôi luôn nói: “Trường hợp này có thể làm được, chỉ cần 1% hy vọng đã là quá đủ rồi.”
Gác lại phần lớn công việc để tránh xa áp lực, Vân và Huy luôn tuân thủ chế độ ăn nghiêm ngặt, tốt trứng, bổ tinh trùng, và đặc biệt có chế độ tập luyện phù hợp, đồng hành sát sao với phác đồ điều trị của bác sĩ.

Hành trình thiêng liêng và những “mẹo” may mắn
Quá trình IVF lần thứ ba diễn ra suôn sẻ lạ thường. “Khi bạn quyết tâm mong muốn điều gì thì cả vũ trụ sẽ tác động để bạn đạt mục đích đó.” – Và câu nói này hoàn toàn đúng với trường hợp của Vân và Huy. Từ khâu kích trứng, tạo phôi, đến chuyển phôi, mọi thứ đều thuận lợi. Tôi vẫn nhớ ngày chuyển phôi, hai vợ chồng hồi hộp lắm. Giây phút phôi được chuyển vào tử cung, Vân xúc động bật khóc. Những giọt nước mắt đó, tôi hiểu, là sự giải tỏa của một hành trình dài đầy gian nan. Đó là nước mắt của hy vọng, của sự tin tưởng.
Sau đó, tôi dặn Vân nên đi lại nhẹ nhàng để máu huyết lưu thông, thay vì nằm một chỗ theo quan niệm cũ. Tôi muốn bệnh nhân của mình sinh hoạt thoải mái nhất, không quá lo lắng, căng thẳng. Hai vợ chồng đều rất cẩn thận, ở lại Hà Nội mấy ngày để thư giãn, xả hơi rồi mới quyết định trở về Thành phố Hồ Chí Minh.
Vân đã thực hiện đúng lời khuyên đó, luôn giữ trong tâm trí một niềm tin tuyệt đối: “Đã có em bé trong bụng.”
Con số 37,2 và những giọt nước mắt hạnh phúc
Sau hai tuần, tôi nhận được cuộc gọi từ Vân: “Bác sĩ ơi, con số là 37,2.” Khi xét nghiệm Beta HCG, trên 5 đã là một con số đủ để xác nhận phôi làm tổ thành công, mẹ đang chính thức bước vào thai kỳ.
Hai vợ chồng Vân sau đó bay ra Hà Nội thăm khám 4 tuần sau chuyển phôi. Giây phút siêu âm, tôi thấy bản thân mình cũng hồi hộp không kém. Và rồi, những nhịp đập kỳ diệu của tim thai vang lên.
Vân lại khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và hạnh phúc. Đó là lần đầu cả 2 vợ chồng được nghe nhịp tim thai, và khoảnh khắc đó, thật trùng hợp, lại đúng vào ngày Lễ Giáng sinh. Đó là món quà tuyệt vời nhất mà Vân và gia đình đã nhận được.
Cuộc chiến không tên mang tên “Puppp”
Giai đoạn đầu thai kỳ, Vân nghén rất nặng, sau đó lại mắc phải chứng phát ban mẩn ngứa (Puppp). Vốn đã có cơ địa dễ dị ứng, trong suốt quá trình làm IVF và tới thai kỳ, Vân đã ăn uống rất cẩn thận, với sự trợ giúp đặc biệt từ Chef Huy cùng đội ngũ chuyên gia dinh dưỡng. Không trực tiếp ảnh hưởng tới sức khỏe của mẹ và thai nhi, nhưng PUPPP gây ra sự khó chịu trong sinh hoạt thường ngày, ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của mẹ.
Đội ngũ y bác sĩ đã cùng Vân tìm ra giải pháp, thay đổi chế độ ăn uống và sử dụng thuốc đặc biệt giúp giảm tình trạng này. Quá trình diễn ra rất gian nan, đặc biệt với tình trạng tiểu đường thai kỳ – tình trạng rất phổ biến ở các mẹ bầu. Có thể nói đây là một thai kỳ hội tụ đủ các yếu tố khó nhất khi mẹ đã lớn tuổi, vừa có khối u xơ nhỏ, vừa bị tiểu đường thai kỳ, lại vừa bị mẩn ngứa thai kỳ.
Đây là cuộc chiến dai dẳng, nhưng thật may mắn, Vân và Huy đã cùng nhau vượt qua, đảm bảo sự phát triển của bé Gạo.
“Initiation” – Khi nghệ thuật kể chuyện y học

Một thời gian sau, tôi có dịp ghé thăm triển lãm “Initiation” của Vân tại TP HCM. Cô đã biến những mũi kim tiêm, những nỗi đau, những cơn ngứa hành hạ… suốt hành trình thai kỳ thành những tác phẩm nghệ thuật đầy màu sắc.
Những gia đình tìm con chắc hẳn sẽ đều đồng cảm khi xem các tác phẩm này. Vân chuyển những trải nghiệm trong suốt quá trình làm mẹ của mình, từ hành trình y khoa đến cảm xúc bản thân, vào trong tác phẩm. Triển lãm không chỉ là một dự án nghệ thuật, mà còn là minh chứng cho triết lý của tôi: Chỉ cần có niềm tin, bạn sẽ biến những điều tưởng chừng tiêu cực nhất thành một câu chuyện đẹp.
“Gạo” – Hạt mầm nảy nở thành hình hài
Và rồi, ngày hạnh phúc nhất đã đến với Ngô Thanh Vân và chồng. Bé Gạo chào đời khỏe mạnh, đủ tháng đủ ngày.

Thật vinh dự khi được đồng hành cùng Vân trên hành trình này. Câu chuyện làm IVF và mang thai của cô đã trở thành bài học sâu sắc về sức mạnh của niềm tin, sự kiên trì và hy vọng của một người khát khao mẹ.
Tôi tin rằng, trường hợp của Ngô Thanh Vân sẽ tiếp thêm sức mạnh cho rất nhiều cặp vợ chồng khác vẫn đang cần mẫn trên con đường tìm kiếm hạnh phúc trọn vẹn.
